CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Sắc Yêu Ngọt Ngào


Phan_15
Kim Hạ cả kinh, chạy nhanh qua, đẩy đám người ra chen vào bên trong, ông Kim Đầu đang đứng trước xe ba bánh, đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm ba người đàn ông tráng kiện trước mắt, miệng ồn ào: « Rõ ràng là các anh không đúng, dựa vào cái gì muốn tôi bồi thường ?! »

Kim Hạ vội vàng vọt đến bên người ông : « Ba, sao lại thế này ? »

« Sao lại thế này ?! » Người đàn ông cầm đầu kia cả giận nói : « Cô nhìn xem xe tôi ! »

Kim Hạ theo hướng ngón tay người nọ nhìn đến, trên thân xe hơi màu đen, có đường trầy rõ ràng, lại nhìn hãng xe, bốn vòng nhỏ, Audi : « Này, sao lại thế này ? »

Ông Kim Đầu tức giận đến có chút lắp bắp : « Rõ ràng, rõ ràng là bọn họ đột nhiên đỗ xe ở một bên, đụng vào xe ba bánh của ba, bây giờ bị trầy một cái ngược lại nói là ba xướt hư, muốn ba bồi tiền, cái này rõ ràng là muốn hãm hại người khác. »

Kim Hạ bước từng bước đến phía trước, cùng 3 người đàn ông kia giằng co : « Nếu các anh sai trước, sao có thể bắt chúng tôi bồi tiền ? »

Người đàn ông cầm đầu nở nụ cười hừ một tiếng, phun ra một ngụm mùi rượu : « Cô gái nhỏ, con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi sai trước ? Ba người chúng ta đều thấy ba cô đụng vào xe của chúng ta. »

Ngực Kim Hạ thắt lại, không biết nên nói cái gì, bây giờ hai bên bên nào cũng cho là mình phải, chân tướng sự thật đã thành Rashomon, tuy rằng cô tin tưởng ba ba, nhưng ngã tư thị trấn nhỏ không có camera, cùng đối phương xảy ra tai nạn không rõ ràng lắm, liền lui từng bước : « Xe này không phải có bảo hiểm sao ? Các anh bảo công ty bảo hiểm bồi không phải là xong sao. » Đối với xe cô hiểu biết rất ít, chuyện có bảo hiểm này là nghe Lục Xuyên nói.
(AN: Rashomon là một bộ phim Nhật Bản nói về một vụ án giết người-cưỡng bức thông qua góc nhìn của nhiều nhân vật khác nhau. Tính trung thực của mỗi lời kể được Kurosawa -đạo diễn- để cho khán giả tự do lựa chọn, qua đó mỗi người xem sẽ có cho riêng mình một cốt truyện theo họ là chính xác.)

Người đàn ông cầm đầu hơi sốt ruột, vẩy vẩy tay áo : “ Xe này tôi mới đổi, chưa làm bảo hiểm.”

Kim Hạ không thể đoán được đối phương nói thật hay giả, đang do dự lại nghe hắn nói : « Cô có biết xe này của tôi là nước Đức lắp ráp, quét sơn phải mang về nước Đứa phun lên, phí vận chuyển qua lại này cùng phí sửa chữa, không có 10 vạn đồng là không được, các người nếu không bồi, hôm nay cũng đừng hòng chạy. »

Kim Hạ vừa nghe có chút mơ màng, trước kia cô chưa gặp qua chuyện này, không có kinh nghiệm xử lý, nhất thời tinh thần có chút hoảng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cô nghĩ đây là sự cố giao thông, nếu không tìm cảnh sát giao thông giải quyết ? Ông Kim Đầu đã sốt ruột, ông kéo một chuyến ba bánh, có thể kiếm chưa được ba đến năm đồng, mười vạn với ông mà nói, nhiều như vậy tiền là muốn mạng ông.

Sải bước dài, ông tức giận chỉ vào 3 người đàn ông kia mắng : « Chúng mày đồ du côn lưu manh không biết xấu hổ, định lừa tiền, không có cửa đâu ! »

Người đàn ông cầm đầu nghe vậy càng bốc lửa : « Mẹ nó ông lão già chết tiệt, mắng ai đó ?! »

Ông Kim Đầu chỉ vào bọn họ tay đều phát run : « Mắng mấy người chứ ai ! Ngậm máu phun người ! Thật là không có giáo dục ! »

Người đàn ông nhìn ông Kim Đầu chỉ vào mình, cảm thấy dị thường phiền chán, cảm xúc dâng lên, liền đẩy ông một cái, làm ông thối lui lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất : « Chỉ chỉ chỉ, ông chỉ cái gì mà chỉ ! Lão làm hư xe của ông đây, không bồi thường thì sẽ xử cho đẹp mặt ! »

Ông Kim đầu tiên là bị oan uổng, giờ đột nhiên lại bị đẩy như vậy, trong lúc nhất thời cũng mất đi lý trí, lập tức xông lên chỉ trỏ người đàn ông kia một phen : « Tôi không có tông xe của mấy người, mấy người ngậm máu phun người ! »

Thấy phát sinh đánh nhau, Kim Hạ trong lòng trầm xuống, chạy lên chắn giữa hai người : « Không cần đánh nhau, có chuyện gì từ từ nói ! »

Tất nhiên đối phương không có nghĩ như vậy, người đàn ông bị đẩy kia, máu hiếu chiến của giống đực đã chiếm giữ thần kinh khắp nơi trong đầu hắn, hắn dáng người to khỏe, hung hổ đẩy Kim Hạ đứng chắn ở giữa té lên mặt đất, ông Kim Đầu thấy con gái bị đánh, lập tức đỏ mắt, xông lên bóp chết người đàn ông nọ, hai người đàn ông thấy thế, lập tức tiến lên hỗ trợ, ba người đồng loạt đánh ông Kim Đầu ngã xuống đất.

Kim Hạ từ trên mặt đất đứng lên, bàn tay đã bị chà xướt da, chậm rãi chảy ra máu đỏ sẫm. Thấy ba ba té trên mặt đất, bị ba người đàn ông tay đấm chân đá, trái tim cô ngừng đập, giống như nổi điên tiến lên, cô bắt đầu nắm lấy cánh tay người đàn ông cầm đầu kia chết sống cắn một cái.

Người đàn ông đau kéo tóc cô, hung hăng kéo cánh tay từ trong miệng cô ra, thô lỗ sán vào mặt cô một cái : « Mẹ nó, cái gì vậy ! Dám cắn tôi ?! »

Kim Hạ chỉ cảm thấy lỗ tai ong một chút, trước mắt nháy mắt hiện lên nhiều vì sao, hai má đau sưng nóng đỏ, tiếp theo chóp mũi có cái gì đó chảy ra, trượt đến miệng, một cổ mặn tanh.

Giây tiếp theo, cô bị người đàn ông kia đánh ngã xuống đất, đầu giày cứng rắn đá vào vùng bụng của cô, đau đến nỗi toàn thân cô run lên, trong xoang mũi, nghe được vị tro bụi đất, bị mặt trời chiếu vào trên mặt đất, cùng với vị máu tanh nồng đang chảy ra.

Người đàn ông bởi vì phẫn nộ, không ngừng gia tăng quyền cước với cô, miệng hùng hùng hổ hổ : « Con mẹ nó, biết tôi là ai không ?! Dám cắn tôi, chán sống rồi ! »

Kim Hạ hai tay bảo vệ đầu, hai đầu gối gập lại bảo vệ bụng, sợ hãi làm cho đầu óc cô trống rỗng.

Cô không biết trận ẩu đả này khi nào thì dừng, cô chỉ theo bản năng nghĩ, có ai có thể cứu cô ? Ai đến, cứu cô ?

Trong đầu, chậm rãi hiện ra khuôn mặt mơ hồ.

Lục Xuyên, Lục Xuyên.

Anh có lực, nhưng, anh ở Bắc Kinh xa xôi.

« Các người làm gì ?! » Một thanh âm rống giận từ trên trời giáng xuống, tiếp theo có ai đẩy người đàn ông đang đá cô, một đôi tay nhẹ nhàng nâng cô dậy từ trên mặt đất.

Xuyên qua mái tóc phân tán trước mặt, Kim Hạ dần dần thấy rõ người ôm cô, vẻ mặt đang lo lắng nhìn người đàn ông của cô, Trần Chi Thành.

Nước mắt không hề dự báo trước vỡ đê, cô theo bản năng vùi mặt vào ngực anh, cả người run run khóc lên.

« Tốt rồi không có việc gì, không phải sợ, có Thành ở đây. » Trần Chi Thành quỳ trên mặt đất, ôm cô vào lòng, phảng phất một món trân bảo hiếm có trên đời, nhìn thấy vết máu ghê người trên mặt cô, làm cho lần đầu tiên trong cuộc đời anh có ý nghĩ muốn đánh chết một người.


Chương 21

Kim Hạ ở trong lòng anh khóc một lát, hơi thanh tỉnh chút, chịu đựng đau đớn lau khô nước mắt, cô tựa vào tay anh đứng lên, Trần Chi Thành ôm cô, từ trong túi quần lấy ra bao khăn giấy, nhẹ nhàng thay cô lau vết máu trên mặt, khẩn trương nói: “Hạ thế nào rồi, trên người có chỗ nào đau?”

“Hạ không sao.” Kim Hạ lắc đầu, không muốn làm cho anh lo lắng.

Cách đó không xa, ông Kim Đầu té trên mặt đất, Lý Thiết Sinh che trước mặt ông, tức giận khiển trách đối phương:”Động thủ đánh người già cùng phụ nữ, bọn cứt mấy người cũng coi là người sao?!”

Ba người đàn ông nhìn hai Trình Giảo Kim nữa đường lòi ra, không hiểu gì cả: “Các người là ai? Ông đây có vài vấn đề cần giải quyết, liên quan cái quái gì đến các người!”

Lý Thiết Sinh quét ba người liếc mắt một cái, lạnh lùng kiên quyết nói: “Chúng tôi là bạn của họ, cũng là phóng viên, có gì tranh cải đến cục cảnh sát nói.”

Vừa dứt lời, còi cảnh sát liền từ xa đến gần vang lên. Hàng xóm thay cha con bọn họ báo cảnh sát.

Kim Hạ thấy cảnh sát đến đây, hơi nhẹ nhàng thở ra chút, hai người đàn ông mặc đồng phục lười biếng đi xuống xe cảnh sát, lại quen biết ba người kia, đối với người đàn ông cầm đầu kia cúi đầu xưng hô Triệu tiểu công tử. Giả vờ giả vịt hỏi nguyên nhân đánh nhau, liền kết luận Kim Hạ bồi thường tiền xe 5 nạm, còn làm ra vẻ kẻ thừa hành chính trực, thấy hai cho con cô vì hoàn cảnh khó khăn lại bị thương ngoài da, giảm tiền bồi thường cho bọn họ.

Kim Hạ sửng sờ , ở giữa đường, cô gặp biển số xe Audi kia, là giấy phép bản địa, ba người kia và cảnh sát hiển nhiên quen biết, nói không chừng là đầu rắn trong huyện, chính mình không biết mà thôi, dưới tình huống này, thật tìm không thấy người nói lý làm chủ, hơn nữa bây giờ ba ba té trên mặt đất đau đến rên rỉ, cô đã không còn lòng dạ tranh cãi nữa, thầm nghĩ chạy nhanh dùng tiền giải quyết việc này, rồi đưa ba đến bệnh viện.
Trần Chi Thành nhìn bọn họ một ổ rắn chuột câu kết với nhau làm chuyện xấu, phẫn nộ buông Kim Hạ ra, đứng dậy đi tranh luận với bọn họ, cùng Lý Thiết Sinh dùng thân phận phóng viên thủ đô, cùng với chuyện đối phương uống rượu điều khiển, gây bạo lực tạo áp lực cho bọn họ, dùng lý lẽ tranh luận, cuối cùng giành được hiệp nghị, tiền xướt trầy xe không cần bồi thường, phí chữa trị cho cha và con Kim Hạ thanh toán theo thực chi.

Trước khi Triệu công tử đi, liền nhìn Kim Hạ một cái, ánh mắt âm trầm tối tăm kia, làm cho cô ở mặt trời to lớn không rét mà run.

Ánh mắt kia nói, chuyện này, không để yên!

*

Lý Thiết Sinh lái xe đưa cha con Kim Hạ đến bệnh viện, dọc theo đường đi ông Kim Đầu đều cau mày ôm bụng, còn không quên cảm tạ hai ân nhân lớn, Kim Hạ nắm tay ông, lo lắng lo lắng, cũng không biết có bị thường nội tạng không.

Trần Chi Thành nhìn Kim Hạ, tuy rằng máu mũi cô đã dừng lại, cũng luôn miệng nói mình không có việc gì, nhưng anh nghĩ có chút sợ, nếu không phải trên đường phỏng vấn, ngẫu nhiên đi qua nơi này, nếu không phải Lý Thiết Sinh nói xuống xe xem thử, anh thật không biết sẽ có kết cục gì.

Sau khi chẩn trị, ông Kim Đầu bị xuất huyết rất nhỏ bên trong, cần lưu lại bệnh viện quan sát, Kim Hạ chỉ bị thương ngoài da, băng bó tốt thì không có gì đáng ngại.

Bà nội từ hàng xóm nghe được chuyện này, hoang mang rối loạn mở điện thoại gọi tới ông Kim Đầu, bất luận ông khuyên can ngăn cản cùng an ủi như thế nào, bà cụ đều kiên trì muốn đến thăm, ông không lay chuyển được, sợ bà vội vàng đến rồi xảy ra nguy hiểm, đành phải để cho kim Hạ trở về đón.

Vẫn bồi ở bên cạnh, Trần Chi Thành nghe xong, chủ động nói với Kim Hạ: “Thành lái xe đưa Hạ đi, như vậy nhanh chút.” Không đợi cô trả lời, anh liền hỏi Lý Thiết Sinh lấy chìa khóa xe, túm cổ tay cô đi.

Kim Hạ có chút lo lắng, anh lần này trở về thu thập tin tức, đã khiến chậm trễ anh, có thể ảnh hưởng công tác của anh hay không. Trên hành lang bước chân của cô dừng một chút, bắt lấy cổ tay từ bàn tay anh rút ra: “Không nên, vẫn là mình tự đi đón bà nội, các người hẳn là có chính sự, không cần đi theo chúng tôi, nếu không có các người, mình thật không biết phải làm sao bây giờ.”

“Hạ khách khí với Thành như vậy để làm gì?” Trần Chi Thành nhìn cô, trực giác nâng tay, muốn xoa xoa đầu cô, tay vừa đến giữa không trung, lại do dự, rơi xuống bả vai của cô, vỗ nhẹ nhẹ hai cái: “Bạn học cùng trường, Thành sao có thể ở nữa đường bỏ lại Hạ mặc kệ.”

Kim Hạ không nói gì, cũng chỉ nhìn anh, Trần Chi Thành cười: “Đi thôi, lại chậm trễ bà nội Hạ sẽ nóng vội.”

Thị trấn nhỏ không lớn, đón người chỉ là chuyện tốn chút thời gian. Đưa bà cụ đến bệnh viện, Kim Hạ cùng Trần Chi Thành mỗi người một bên, nâng cánh tay bà đến trước cửa, đối mặt với y tá trung niên đi đến, Trần Chi Thành thấy, kêu một tiếng mẹ.

Kim Hạ sửng sốt, bước chân cũng ngừng lại theo, phụ nữ trung niên kia đi đến, hỏi Trần Chi Thành: “Con sao lại chạy đến bệnh viện này?” Khi nói chuyện, bà ấy hồ nghi nhìn Kim Hạ cùng bà nội cô.

Trần Chi Thành vội vàng giới thiệu, chỉ chỉ Kim Hạ: “Mẹ, đây là là bạn thời trung học của con, Kim Hạ, đây là bà nội cô ấy.” Sau đó lại nói với Kim Hạ: “Đây là mẹ thành, làm việc ở phòng khám bệnh bên kia.”

Kim Hạ cúi đầu, khiêm nhường cung kính mỉm cười: “Chào dì.”

Phụ nữ trung niên trên mặt cười rộ lên: “Xin chào, là bà nội con không thoải mái sao?”

Kim Hạ lắc đầu: “Không phải, là ba con bị bệnh, con mang bà nội qua thăm.”

Trần Chi Thành vẫy tay với mẹ: “Mẹ, chúng con đang vội đi, quay lại nói sau.”

Phụ nữ trung niên đứng lại chỗ một lát, xoay người một cái, đi theo lên: “Tôi đi với các người , nếu có cần cái gì, bệnh viện tôi quen thuộc, nói không chừng có thể giúp đỡ.”

Kim Hạ được yêu thương mà kinh ngạc, xua tay: “Dì không cần phiền toái, dì còn việc của dì, có vấn đề gì chúng con có thể tự mình xử lý.”

Phụ nữ trung niên cười hớ hớ: “Không có việc gì đâu, dù sao cũng chỉ là vài bước, tốn không bao nhiêu thời gian”

Kim Hạ còn muốn từ chối, Trần Chi Thành cho cô ánh mắt xong rồi: “Được rồi, để cho mẹ Thành đi theo đi, Hạ không nên đoạt thăm viếng của bà.”

Kim Hạ đành phải gật đầu, bốn người đồng loạt đến phòng bệnh, phụ nữ trung niên hỏi đại khái tình huống bên dưới, hàn huyên một lát rồi rời đi, sau khi bà nội vào phòng bệnh, thấy bộ dáng con mình bị đánh xong, liền vẫn xoa ngực than thở, Kim Hạ ở bên kiên nhẫn trấn an, nếu ở trên mấu chốt này, bà nội vừa tức bị bệnh, cô thật sự không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.

Trần Chi Thành cùng Lý Thiết Sinh ra bên ngoài phòng bệnh nói chuyện này, sau một lúc lâu, anh một mình trở lại, Kim Hạ hỏi: “Thầy Lý đâu?”

Trần Chi Thành ngồi xuống bên cạnh cô: “Ông ấy đến mỏ quặng phỏng vấn.”

Kim Hạ rất áy náy: “Thật ra Thành không cần ở lại, tự Hạ có thể. Thành vừa tham gia công tác, vì việc riêng không đi phỏng vấn, sợ lãnh đạo sẽ có ý kiến.”

Trần Chi Thành cười nhún vai không sao cả: “Sẽ không, thầy Thành thực thấu tình đạt lý, Hạ đừng lo lắng.”

Trên mặt anh ôn nhu cười, ở đáy lòng Kim Hạ tan chảy ra, một mảnh ấm áp dào dạt. Có anh ở đây, cô cuối cùng cảm thấy kiên định một chút, nếu lại gặp chuyện gì, tốt xấu có người có thể thương lượng.

*

Trần Chi Thanh dẻo miệng, lúc ông Kim Đầu tỉnh lại, anh liền bồi ông nói chuyện phiếm, ông Kim Đầu ngủ, anh liền bồi bà nội tán gẫu, đều chọc cười người già, cũng xua tan lo lắng.

Kim Hạ ở bên cạnh im lặng nhìn, ngẫu nhiên chen vào 1, 2 câu. Cô tự biết không phải là người hài hước, chỉ biết cứng nhắc khuyên giải an ủi người khác không cần lo lắng, nhưng Trần Chi Thành không giống, anh sẽ nói câu chuyện ngắn chuyện cười làm cho đối phương bật cười, gián tiếp hóa giải ưu lo, không dấu vết.

Trên đường anh tiếp điện thoại, tắt máy nói với Kim Hạ: “Thành có việc đi chút, lập tức quay lại.”

Kim Hạ gật đầu, tầm mắt đuổi theo bóng dáng anh rời đi, bà nội đợi Trần Chi Thành biến mất ở cửa phòng bệnh, mới lôi kéo tay cô: “Cháu gái, cháu cùng thằng bé kia, là quan hệ gì?”

Kim Hạ nghe được ý trong lời nói của bà nội, có chút ngượng ngùng: “Con và anh ấy không có gì, chỉ là bạn học trung học.”

Bà nội ý tứ sâu xa: “Bà quan sát thằng bé kia rất tốt, dáng người cũng rất tốt.”

Kim Hạ dạ: “Thành tốt lắm ạ!.”

Bà nội còn nói: “Không biết có người yêu chưa?”

Kim Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết.”

Bà nội thấy cháu gái cúi đầu, ánh mắt mất mát ngừng trên mặt đất, cảm thấy hiểu rõ, nói: “Vậy đợi một lát bà nội hỏi thăm.”

Kim Hạ có chút nóng nảy, giương mắt sẵn giọng: “Bà nội, không cho phép người đi hỏi, cháu…” Cô không thể cùng anh một chỗ, cô đã bán cho Lục Xuyên.

Bà nội hỏi lại: “Cháu không thích thằng nhỏ?”

Kim Hạ trầm mặc.

“Cháu có người yêu?”

Kim Hạ vẫn trầm mặc.

Bà nội buông tay: “Cháu không thích.”

“Bà nội…!” Kim Hạ năn nỉ: “Chuyện của cháu, bà để cho cháu tự mình giải quyết đi.”

Bà nội thở dài: “Được rồi, được rồi, cháu gái trưởng thành, không cần bà nội làm chủ.”

Kim Hạ trầm mặc, không thể nào giải thích. Bà nội bỗng nhiên nhớ đến cái gì, vỗ đùi: “Đúng rồi, người giúp đỡ mình, còn chưa chính thức cảm tạ, như vậy, cháu gái, cháu ra bên ngoài mua chút hoa quả, tốt xấu biểu đạt tâm ý.”

Kim Hạ lấy trả tiền: “Tôi lấy cái này đi.”

Không phải không hy vọng xa vời cùng Trần Chi Thành ở chung một chỗ, chỉ là cô mơ hồ thấy, anh tốt như vậy, dạng phụ nữ như cô, không xứng với anh. Cũng từng nghĩ đến, lòng tham một chút, lại tham một chút, đợi đến một ngày rời khỏi Lục Xuyên, khi mọi sự được rõ rang, quang minh chính đại, không cần phải dấu dấu, diếm diếm khi đứng trước mặt anh, không hồi hộp lo lắng vì than phận gái bao thật sự bị bại lộ, để rồi mang cảm giác không xứng. Chỉ là, anh sẽ thích cô sao?

Hai cầu thang máy đều chạy lên, Kim Hạ nghĩ chuyện Trần Chi Thành, trong lòng khó tránh khỏi nôn nóng, liền chạy đến cầu thang bộ, dù sao ở lầu 3, đi xuống chắc chắn nhanh hơn so với chờ thang máy. Mới đi được 2 bước, chợt nghe được một âm thanh quen thuộc từ góc cầu thang lầu truyền đến: “Mẹ hỏi cái này làm gì?”

Bước chân Kim Hạ theo bản năng chậm lại, Trần Chi Thành? Sao anh lại ở đây?

Tiếp theo giọng một phụ nữ vang lên, nghe có tuổi: “Con có biết hay không, ba cô ấy bị nhiễm trùng đường tiểu, phí trị liệu một tháng ít nhất phải hai vạn. Tự con tính chi phí này, 1 năm trôi qua bao nhiêu tiền, ít nhất 20 vạn, hai năm trôi qua, một căn hộ cũng đi đứt, một năm nữa thì chiếc xe cũng mất.



Chương 22

Nghe vậy, bước chân Kim Hạ hoàn toàn dừng lại, theo bản năng, nhẹ tay nhẹ chân, lùi về sau hai bước. Trần Chi Thành trầm mặt giây lát: “Mẹ, sao mẹ có thể biết chuyện này?”

“Sao mẹ không biết được? Bệnh viện này chính là bệnh viện lớn ở chỗ này, sau khi mẹ thuận miệng hỏi vài câu cái gì không nên đều biết được. Mẹ nguyên bản cũng có lòng tốt, đến hỏi thăm bệnh tình của ông ta, nào biết rằng ông ta có bệnh sử này.”

Trần Chi Thành không nói gì, mẹ anh còn nói: “Con cũng đừng cảm thấy mẹ thực tế, giống như người chỉ biết có tiền trong mắt. Con bây giờ mới tốt nghiệp, một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền, sao có thể gánh vác được chuyện này? Con cũng đừng quên cô ấy còn có bà nội, ít nhất cũng sáu bảy mươi tuổi, vạn nhất có 3 bệnh 2 đau, tiền tiêu này liền giống như nước chảy.”

“Mẹ, mẹ nói cho con biết rồi thì sao?” Sau khi im lặng thật lâu, Trần Chi Thành rốt cục mở miệng: “Nhưng đây là chuyện của con, mẹ không cần lo lắng.”

“Chuyện này sao là chuyện của con?!” Thanh âm phụ nữ trung niên cao lên, có vẻ như tức giận dâng lên: “Con nếu không đủ sức, không thể hỏi chúng ta đòi tiền? Lại nói mẹ và ba con cay cay khổ khổ nuôi con lớn lên, chính là hy vọng con trở nên nổi bật, về sau ở Bắc Kinh mua phòng ở, mang chúng ta đến phụng dưỡng. Nếu con mang tiền khoát lên người cô ta, khi nào có thể mang mẹ với ba con rời khỏi nơi quỷ quái này?!”

“Mẹ, tiền mua nhà ở con sẽ nghĩ biện pháp, mẹ không cần lo lắng.” Người già đang nổi nóng, cùng bà tranh luận chỉ khiến sự tình càng làm càng căng, không bằng tự mình lui từng bước. Hơn nữa phụ nữ vốn là động vật không phân rõ phải trái, so với nói sự thật, không bằng ôn nhu dụ dỗ: “Hơn nữa, mẹ, mẹ cũng nghĩ nhiều quá, bát tự con cùng cô ấy còn chưa trao đổi đâu, mẹ sao lại nói đến chuyện sau này vậy, buồn lo vô cớ quá.”
Phụ nữ trung niên bỏ ra cánh tay con quấn quít lấy mình, nóng nảy nhìn anh ta một cái, nói: “Tóm lại mẹ mặc kệ, mẹ phản đối con thích cô ấy, nếu các con muốn kết giao, mẹ cũng phản đối!” Nói xong nhấc chân liền đi lên lầu.

Kim Hạ thấy bà muốn lên lầu, trong lòng cả kinh, vội vàng ổn định hô hấp, rón ra rón rén chạy thoát trước, bên tai còn vang câu nói kia: ‘mẹ phản đối con thích cô ấy’.

Chẳng lẽ, Trần Chi Thành, thật thích mình?

Nghiêng ngã lảo đảo, cô trực giác bỏ chạy trở về phòng bệnh, bà nội thấy hai tay cô trống trơn, kinh ngạc nói: “Sao trở lại nhanh như vậy, hoa quả đâu?”

Kim Hạ thế này mới bừng tỉnh, chính mình muốn ra ngoài mua hoa quả, xấu hổ cười cười, cô nói: “Cháu quên, bây giờ đi.” Xoay người liền đi ra ngoài lại, trên hành lang gặp Trần Chi Thành trở về, cô có chút bối rối nên tầm mắt trốn tránh, vừa rồi trong lúc vô tình nghe được đối thoại của bọn họ, làm cho trong đầu cô một mảnh hỗn loạn, nhưng thật ra Trần Chi Thành vẻ mặt ôn nhu cười: “Hạ muốn đi đâu?”

Kim Hạ nói năng có chút lộn xôn, một từ một từ nhảy ra ngoài: “Tôi, tôi đi, mua, hoa quả.”

“Thành đưa Hạ đi.”

Kim Hạ kích động xua tay: “Không, không cần, Hạ tự đi.” Nói xong vội vàng tránh đường, bước nhanh rời đi.

Mua hoa quả xong, trên đường trở về, đầu óc cô vẫn hỗn loạn, bước chân dưới chân hơi ngừng lại, liền thuận tiện ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Cô sợ hãi, sợ hãi nhìn thấy Trần Chi Thành, không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với anh. Cô đã làm phức tạp, mẹ anh nói lời kia, tuy là sự thật, nhưng không thể tùy hứng không lo lắng.

Tuy bây giờ cô không thể xác nhận 100%, nhưng cô tin tưởng Trần Chi Thành, hẳn là thích cô, nếu không mẹ anh sẽ không nói như vậy. Cô nghĩ sao cô được may mắn này, có thể được người trong lòng thích, nhưng cô lại bất hạnh dữ dội, trong lúc đó hai người, ngay cả khả năng bắt đầu, cũng cực kỳ bé nhỏ.

Lúc chạng vạng, mặt trời chiếu ngã về tây, ánh nắng chiều sáng hồng xuyên qua tầng tầng bụi vàng như khói mù, khi vào mắt cô, lại có một loại bi ai dày đặc, như là mờ mịt trên chiến trường, không biết ai chết trận, chảy xuống sông máu khô cạn lạnh thấu.

Cũng không tươi đẹp đến mức nhìn thấy giật mình, nhưng rất nặng đến mức làm cho người ta hít thở không thông, hít thở không thông đến muốn khóc.

Cô bỗng nhiên nhớ đến không biết ai đã nói qua, thế giới vốn là một tòa cô nhi viện, chúng ta đều là cô nhi trong đó.

Cô độc, oanh oanh liệt liệt mà đứng.

Kỳ thật không phải không muốn dựa vào, chính là người thích hợp kia, sợ là chưa xuất hiện.

*

Trở lại phòng bệnh, Kim Hạ điều chỉnh lại tâm tình cho tốt, Trần Chi Thành giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, giống như lời nói kia của mẹ anh , đối với anh giống như là bị muỗi cắn một chút mà thôi.

Ông Kim Đầu nghe lời dặn của bác sĩ, ở bệnh viện qua đêm, Kim Hạ ở lại chăm sóc, trước lúc vào đây, cô tính đưa bà nội về, bà cụ già có tuổi, không chịu nỗi một đêm thức trắng.

Trần Chi Thành cũng đứng lên, nói với Kim Hạ: “Thành đi với Hạ.”

Kim Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Đã trễ, Thành về đi.”

Trần Chi Thành nhún vai: “Thành là đàn ông, sợ trễ cái gì.”

Kim Hạ vẫn lắc đầu, vẫn không đối diện với anh: “Thành đã theo mình thật lâu, chắc cũng mệt mỏi, sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi.”

Trần Chi Thành như có chút suy nghĩ nhìn cô, rất lâu sau, cô vẫn không chịu được giương mắt nhìn anh.

Anh có trực giác, cô là đang cố ý bất hòa với anh. Chỉ là anh không hiểu vì sao cô dựng lên loại biến hóa này, lúc trước rõ ràng tốt đẹp hoàn hảo, sau khi mua hoa quả trở về, cả người liền có vẻ có chút lãnh đạm.

Là anh làm sai, hay nói sai gì rồi sao?

Hơi xoay đầu, anh nhìn bà nội: “Bà nội, giờ đã trễ thế này, hai người các người một già một trẻ một mình trở về cháu lo lắng, không bằng cháu đưa các người, bà có chịu không?”

Bà nội nhìn mắt Kim Hạ, gật đầu.

Nghe vậy, Kim Hạ không thể tin thở dài mấy cái, cũng không từ chối nữa, cùng Trần Chi Thành mang bà nội bình an đưa về nhà.

Từ trong phòng đi ra, đi đến giao lộ đường Phân Xóa, cô thấy Trần Chi Thành vẫn đi với cô, dường như muốn chở cô về bệnh viện. Liền hỏi: “Nhà Thành ở đâu?”

Trần Chi Thành sửng sốt, tự tay chỉ một hướng: “Bên kia.”

Kim Hạ nhẹ nhàng nở môi cười, tầm mắt dừng ở nút thắt trên cổ áo anh: “Hôm nay cảm ơn Thành, mình trở lại bệnh viện, đi bên này, Thành về trước đi.” Nói xong liền xoay người. “Thành trở vào bệnh viện với Hạ, Hạ một mình trực đêm, thân thể sẽ không kham nổi.”

Kim Hạ quan sát tay anh cầm lấy cổ tay cô, giống như có thể cảm nhận từ lòng bàn tay anh, không ngừng truyền đến ấm áp cuồn cuộn, cô rất dễ chịu.

Thật lâu sau, cô đẩy tay kia ra: “Không cần, tự mình không thành vấn đề.”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34 end
Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog